Ở đời hãy nhớ…
Đã sống là phải biết mạnh mẽ, cố gắng. Dù sóng gió cuộc đời có vùi dập bạn dưới lớp đất, cát dày như thế nào, bạn cũng phải vùng dậy, vươn lên làm một bông hoa tươi sáng, rực rỡ và lộng lẫy nhất.
Xã hội rất trần trụi, vì vậy chúng ta cũng cần phải sống thực tế một chút. Khi bạn có tiền, lời nói sẽ có trọng lượng hơn. Khi bạn có tiền, làm gì người ta cũng phục, nói gì cũng đúng, cũng thành triết lý. Ít nhất thì cũng không phải ngồi đó rồi ước “giá mà…”, ít nhất bạn cũng sẽ có thể cho người thân bạn một cuộc sống thoải mái hơn. Thời đại này, nếu nói vẫn còn “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”, bạn có tin không?
Xã hội này, dù ở tận trong núi nhưng nếu là người giàu có thì thế nào cũng có họ hàng xa, nhưng, dù có ở giữa thành phố hoa lệ mà lại chẳng có đồng nào trong tay thì sẽ chẳng ai ngó đến bạn. Đôi khi, dù không muốn nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận rằng tiền quan trọng hơn con người, lợi ích quan trọng hơn tình cảm. Trần trụi, nhưng thực tế. Biết bao người, chỉ nhìn tiền bạc, không nhìn tấm lòng. Biết bao người chỉ nói chuyện đổi chác mà chẳng bàn tình nghĩa; biết bao người chỉ trọng lợi ích mà không màng tình thân.
Nhưng:
Không có tiền, bạn lấy cái gì để duy trì tình thân?
Không có tiền, bạn lấy gì để ổn định tình cảm?
Không có tiền, bạn lấy gì để liên lạc với “bạn bè”?
Nghèo vật chất không đáng sợ, nghèo tinh thần mới là thứ đáng sợ nhất. Con người ta, chỉ khi nghèo một lần rồi thì mới biết được lòng người, mới biết được ai đối với bạn là thật lòng, ai đối với bạn là “ngụy quân tử”. Người đồng ý cho bạn vay tiền chỉ đếm trên đầu ngón tay, người đưa cánh tay ra giúp đỡ bạn có lẽ cũng lác đác chẳng được là bao.
Tiền, phải tự mình đi kiếm, bạn mới có được tiếng nói, có sự tự tin, có được sự tôn trọng của mọi người. Khổ, phải tự mình đi nếm trải mới biết thế nào là trân trọng. Việc, phải tự mình đi làm bạn mới biết cách đối mặt. Đường đời, dù đầy gai góc, bạn cũng không được phép chùn bước. Bởi không ai có thể là chỗ dựa cho bạn mãi mãi, bởi chỗ dựa tốt nhất chính là bản thân mình!
Có lạnh đến mấy cũng không sưởi ấm bằng đèn.
Có nghèo đến mấy cũng không được ăn bám ai.
Bởi sưởi ấm bằng đèn, bạn sẽ không có được hơi ấm thực sự.
Bởi nghèo khó mà cứ dựa vào người thân thì bạn sẽ mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Nếu bạn nghèo, bạn cho rằng thân thích sẽ “coi bạn ra gì”? Không? Bởi cái người ta nhìn vào không phải là lời giải thích của bạn, mà là thực tế bạn không có tiền. Không có tiền chính là không có tiền, chỉ vậy thôi.
Nhưng nghèo không đáng sợ, đáng sợ hơn cả là sự sa ngã, là bạn mất đi ý chí. Hãy nhớ, sau cơn mưa trời lại sáng, mây tan rồi, bạn sẽ lại có thể nhìn thấy ánh trăng.
Không ai hiểu, cũng phải kiên cường.
Không ai ủng hộ, cổ vũ, cũng phải cất cánh bay.
Không ai thưởng thức, cũng phải tỏa hương.
Dù cuộc sống có bị vùi dưới lớp cát dày, bạn cũng phải vươn lên làm một bông hoa rực rỡ, tươi sáng, ngát hương nhất.