Oán hận đấu tranh thêm sầu khổ, khoan dung độ lượng mới yên bình
Trong cuộc sống, ai cũng có lúc gặp chuyện không như ý hoặc có người khiến mình tổn thương. Nhưng nếu bạn cứ mãi ôm giữ ngọn lửa oán hận trong lòng và muốn ném nó cho người đã làm hại mình. Thì trước khi ngọn lửa ấy chuyển sang người đó, nó đã kịp thiêu đốt chính bản thân bạn.
Vào đêm tối nọ, có một con rắn trong lúc tìm kiếm thức ăn đã bò vào một xưởng thợ mộc. Vô tình nó trườn qua cái cưa và bị một vết xước nhỏ. Ngay lập tức con rắn cho rằng cái cưa đã tấn công mình, nên nó đã quay lại cắn thật mạnh vào cái cưa khiến miệng nó chảy máu. Chưa dừng lại đó, con rắn vô cùng tức giận, nó lấy thân mình siết chặt cái cưa và kết quả là cái cưa đầy máu và con rắn đã chết bên cạnh cái lưỡi cưa.
Con rắn chính là biểu tượng của sự hung hăng, hiếu thắng trong thế giới loài vật. Nó thậm chí còn ăn thịt chính mình. Điều này không phải do chủ ý của nó mà vì chính sự hung hăng, dữ tợn của nó tạo ra. Khi đi săn, rắn thường lúc lắc cái đuôi để thu hút con mồi, nhiều khi nó lầm tưởng cái đuôi của mình chính là con mồi và lao đến đớp luôn, nếu trên phần cơ thể của nó còn vương lại mùi máu của con vật xấu số nào đó thì nó cũng ra sức nuốt phần cơ thể của chính mình, tạo nên một cảnh tượng kinh dị cho người xem.
Chúng ta thường thấy những người có hành động xấu xa người ta thường gọi là “thú tính”. Vậy sự thù hận, tâm tranh đấu của con người phải chăng giống như con rắn kia, rốt cuộc mang lại tổn thương cho chính mình. Sở dĩ con người được tôn vinh là sinh vật thượng đẳng chính bởi vì con người có sự thiện lương.
Tâm hồn con người vốn giống như một chiếc bình vậy, chúng ta muốn chứa đựng trong đó là nước tinh khiết hay là thuốc độc? Lòng hận thù chính là thứ thuốc độc sẽ giết chết người đó, nó không làm họ chết ngay mà hủy hoại một cách từ từ.
Dù người khác có xấu ác bao nhiêu, và làm tổn thương bạn rất nhiều nhưng chỉ khi bạn có thể khoan dung lượng thứ thì nội tâm bạn mới thật sự thanh thản. Nếu bạn không tha thứ được thì hãy tìm niềm vui vào những việc khác và cố gắng quên đi không quan tâm tới người đó nữa. Đừng nung nấu sự thù hận để rồi giết chết tâm hồn mình mỗi ngày. Im lặng chính là câu trả lời hay nhất thay cho sự phỉ báng.
Nếu người khác làm bạn tổn thương thì chi bằng hãy coi như họ tới để thành tựu bạn, giúp bạn mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn. Nếu bạn vẫn còn ấm ức trong tâm thì hãy nhớ rằng tương lai bạn sẽ có được phúc báo nhiều hơn, vậy nên hãy nguôi ngoai.
Tổng thống Nam Phi Nelson Mandela cũng từng nói: “Khi tôi bước ra khỏi phòng giam của mình, đi qua cánh cổng nhà tù để được tự do, tôi đã hiểu rõ ràng rằng, nếu không thể để nỗi đau và sự oán hận của mình ở lại đằng sau, thì chính là tôi vẫn còn đang ở trong tù”.
Và hơn hết, tha thứ cho người khác không hề làm bạn yếu đi mà ngược lại khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Người ta có thể dễ dàng trả đũa người khác nhưng để tha thứ được thì cần một bản lĩnh vững vàng. Bạn tha thứ cho người khác không phải vì họ mà là vì chính bạn. Bởi sau tất cả, điều bạn thật sự cần là sự tĩnh lặng và bình yên trong tâm hồn mình.
Chuyện tình buồn của cô gái và cái kết tốt đẹp khi nội tâm thay đổi
Có một cô gái đã có một mối tình đẹp thơ mộng với một chàng trai thuở còn là học sinh. Cô đã yêu hết mình và hai người thề hẹn cùng nhau sẽ kết hôn sau khi học xong đại học. Cả hai đều là người có học thức cao và là con nhà gia giáo. Nhưng sau khi được giấy báo đại học, người vào Nam người ra Bắc, chàng trai đã chia tay cô gái và lấy lý do phũ phàng là đã hết yêu và có người khác. Cô gái đã hết sức đau khổ. Cô cho rằng đây là một nỗi đau lớn vì chàng trai đã thất hứa và lấy đi điều quý giá nhất trong cuộc đời cô.
Từ đó cô sống trong sự oán hận và không tin tưởng bất cứ người đàn ông nào ở trên đời, trái tim cô đóng băng. Sự oán hận ấy đã biến một cô gái xinh xắn, đáng yêu, đầy tự tin, được nhiều người quý mến thành một người hoàn toàn khác, luôn cau có, ít nói, tự ti và không còn có nhiều bạn. Cô luôn cảm thấy cô đơn, trống rỗng và cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì.
Nụ cười luôn chất chứa nỗi buồn sâu lắng, chưa bao giờ được gọi là nụ cười đúng nghĩa. Và sự oán hận cứ lớn dần trong cô, tâm hồn luôn bị đè nén đau đớn, cô luôn muốn trả thù chàng trai kia, hoặc trông mong chàng trai kia sẽ gặp nhiều bất trắc, bởi vì cô luôn nghĩ vì chàng trai kia mà cô đã đánh mất tất cả.
Cho đến một ngày nhìn vào gương, cô chợt nhận ra mình đã đánh mất bản thân tự lúc nào, chất chứa sự oán hận chẳng những không thay đổi được hiện thực mà chỉ khiến cô càng trở nên tồi tệ hơn. Cô nhớ đến câu nói: “Chúng ta không có quyền chọn nơi mình sinh ra, mà có quyền chọn cách mình sẽ sống”.
Từ lúc đó, nỗi oán hận với chàng trai kia biến mất mà thay vào đó là sự tha thứ, mọi sự thuận theo nhân quả và cô tự xem như có lẽ kiếp trước mình đã mắc nợ chàng trai kia nên giờ đây hoàn trả. Cô bỗng thấy lòng nhẹ nhàng đến lạ, một sự từ bi thanh thản bình yên bỗng tràn ngập tâm hồn. Cô khẽ mỉm cười và đây là nụ cười an vui tự tận đáy lòng đầu tiên sau bao năm vụt tắt
Cô yêu hết thảy mọi vật xung quanh, cô cho đi nhiều hơn và không truy cầu báo đáp. Trái tim cô cởi mở, cô cảm thấy yêu đời. Mọi thứ quay trở lại, lại là một cô gái đầy tự tin, đáng yêu và được nhiều người quý mến.
Khi cô tìm được bến bờ hạnh phúc thì cũng là ngày chàng trai kia tìm cách liên lạc và nhắn tin cho cô. Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ không bao giờ trả lời tin nhắn ấy hoặc đáp trả bằng những lời oán hận chửi rủa. Nhưng giờ cô không làm vậy, cô an ủi chàng trai kia rằng cô không hề giận và chàng trai kia không nên dằn vặt mình mà xem như là có thể cô đã từng nợ anh ta từ tiền kiếp, từ tận đáy lòng cô cũng chúc anh ta hạnh phúc.
Vì cũng là người có học thức, hiểu biết nên chàng trai kia thật sự xúc động vì những lời đáp trả bất ngờ của cô và cảm thấy hối hận vì những gì đã gây ra. Chàng trai càng tự dày vò chính mình trước sự khoan dung quá đỗi của cô và tiếc nuối vì mình đã bỏ lỡ một người con gái đức hạnh như thế.
Rốt cuộc cô gái đã tìm thấy được sự bình yên sau bao nhiêu năm bị dày vò trong sự oán hận. Cô nhận ra, nếu trong tâm còn chất chứa oán hận có lẽ cô sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc ngày hôm nay, nó chỉ khiến tâm hồn cô càng ngày càng tàn úa và đánh mất đi tuổi thanh xuân tươi đẹp. Cô cảm ơn chàng trai kia, vì nhờ sự tổn thương ấy đã giúp cô hiểu thế nào là lòng khoan dung, sự tha thứ. Bởi oán ận, tranh đấu thì dễ nhưng để tha thứ được cho người khác thì cần phải là một người thật sự bản lĩnh.
Cô cũng nhận ra khi cô có thể tha thứ cho người khác thì không có nỗi đau nào có thể làm cô gục ngã mà chỉ có thể khiến cô mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, cố gắng hơn và chiêm nghiệm được nhiều bài học cuộc sống hơn.
Ai đó trong cuộc sống cũng sẽ từng gặp những câu chuyện tương tự như con rắn hoặc cô gái kia. Và đến một lúc sẽ nhận ra rằng, ôm giữ sự oán hận và tâm lý trả thù, nhưng thật ra điều đó chỉ làm chính tâm can mình thêm dày vò và đánh mất những gì quý giá đang hiện hữu xung quanh. Chỉ có lòng từ bi, sự khoan dung mới khiến tâm hồn an yên, hạnh phúc và là điều cuối cùng mình mong muốn. Và chính sự từ bi, lòng khoan dung mới có thể thành tựu mình thành một người hoàn thiện hơn, bởi vậy hãy thật tâm cảm ơn người đã khiến mình tổn thương.